TOP 21 mẫu kể lại một câu chuyện trong sách giáo khoa Tiếng Việt (HAY NHẤT 2024)

TOP 21 mẫu kể lại một câu chuyện trong sách giáo khoa Tiếng Việt (HAY NHẤT 2024) - Trọn bộ văn mẫu Tiếng Việt lớp 4 Kết nối tri thức giúp bạn học tốt Tiếng Việt lớp 4.

1 136 lượt xem


Kể lại một câu chuyện trong sách giáo khoa Tiếng Việt

Đề bài: Kể lại một câu chuyện mà em đã đọc trong sách giáo khoa Tiếng Việt.

Kể lại một câu chuyện trong sách giáo khoa Tiếng Việt (mẫu 1)

Ngày xưa, vua Mi-đát là một con người cực kì tham lam. Một lần, nhà vua đến gặp Thần Đi-ô-ni-dốt xin Thần ban cho phép lạ.

Thần Đi-ô-ni-dốt hỏi:

- Nhà ngươi muốn gì ?

- Xin Thần cho mọi vật tôi chạm đến đều hóa thành vàng.

Thần Đi-ô-ni-dốt mỉm cười ưng thuận.

Mi-đát sung sướng lắm. Vua liền bẻ một cành sồi, tức thì cành sồi biến thành một cành vàng lấp lánh. Chớp chớp đôi mắt, Mi - đát đưa tay run run ngắt một quả táo, quả táo cũng thành vàng nốt, óng ánh. Mi-đát mặt mày rạng rỡ, tưởng trên đời không có ai sung sướng hơn thế nữa.

Bữa cơm hôm ấy, nhà vua ngồi vào bàn. Bát đĩa cốc chén...vua vừa chạm tới, biến ngay thành vàng. Các thứ cao lương mĩ vị... vua vừa chạm tay vào đều biến thành vàng. Lúc bấy giờ Mi-đát mới biết mình đã xin một điều ước khủng khiếp. Ngày đêm trôi qua, bụng đói cồn cào, ngủ không yên..., Mi-đát quỳ xuống chắp tay cầu khẩn:

- Thần Đi-ô-ni-dốt muôn vàn kính mến! Xin Thần tha tội cho tôi. Kính mong người thu lại lời ước.. để cho tôi được sống!...

Tức thì Thần Đi-ô-ni-dốt hiện ra và phán truyền:

- Nhà ngươi hãy chạy mau đến sông Pác-tôn, nhúng mình vào dòng nước. Phép mầu sẽ biến mất ngay lập tức và nhà ngươi sẽ rửa sạch được lòng tham

Mi-đát ba chân bốn cẳng vội vàng chạy đến sông Pác-tôn và nhảy ào xuống dòng nước. Quả nhiên nhà vua thoát khỏi quà tặng của Thần mà trước đây ông lừng khát khao mong ước.

Trên đường trở về hoàng cung, Mi-đát mới thấm thìa. Ông vừa đi vừa lẩm bẩm: 'Hỏa ra hạnh phúc không thế xây dựng bằng ước muốn tham lam!'.

Kể lại một câu chuyện trong sách giáo khoa Tiếng Việt (mẫu 2)

Ngày xửa ngày xưa, thần Giao Long biến thành bà lão già nua bệnh tật để đi thử lòng mọi người. Đến đâu bà lão cũng bị người ta xa lánh. Một hôm bà lão tìm đến một nơi đang diễn ra lễ hội đồng vui. Mọi người đều ăn mặc đẹp, thắp hương khấn cầu Trời, Phật, thần linh ban cho nhiều phúc lộc. Ai cũng nói đến chuyện làm phúc, chuyện lễ nghĩa. Nhưng mọi người đều xa lánh, đều từ chối, đều xua đuổi bà lão đói khổ khi bà cất tiếng van xin.

Trời sắp tối. Bà lão ăn mày lập cập bước vào một túp lều của hai mẹ con bà Góa nghèo khổ. Chỉ có một bát cơm nguội, hai mẹ con dành cho bà lão ăn mày. Chỉ có một manh chiếu rách, hai mẹ con cũng nhường cho con người khốn khổ. Bà lão ăn mày cảm động lắm cất tiếng cảm ơn và nói: 'Hai mẹ con bà tuy nghèo mà phúc đức lắm, Trời sẽ phù hộ cho'. Trước khi bước ra đi, bà lão đưa cho hai mẹ con bà Góa một gói tro, một chiếc vỏ trấu và dặn: 'Nhớ giữ lấy để phòng thân. Lũ lụt, mưa to gió lớn thì rắc tro xung quanh nhà. Nước dâng lên thì thả vỏ trấu xuống...'. Rồi bà lão ăn mày biến mất.

Đêm ấy mưa to gió lớn, thần Giao Long còn hóa phép làm cho đất sụt xuống, nước phun lên, dâng lên trắng cả trời đất như biển. Nhiều người bị chết đuối, bị lũ cuốn đi. Hai mẹ con bà Góa rắc tro xung quanh túp lều mình, nước không tràn vào được. Chiếc vỏ trấu, hai mẹ con vừa thả xuống nước, tức thì hóa thành một chiếc thuyền độc mộc rất to, rất dài. Với chiếc thuyền độc mộc ấy, hai mẹ con bà Góa đã cứu được bao nhiêu người thoát chết. Họ không bao giờ quên công ơn của hai mẹ con bà.

Nơi thần Giao Long làm sụt đất ấy biến thành một cái hồ sâu, dài, rộng, bốn bề là vách núi, được người đời gọi là hồ Ba Bể. Giữa hồ mênh mông nổi lên một cái gò cao gọi là gò Bà Góa.

Đã bao đời nay, dân gian vẫn lưu truyền câu ca dao:

'Bắc Cạn có suối đãi vàng,

Có hồ Ba Bể, có nàng áo xanh'.

Kể lại một câu chuyện trong sách giáo khoa Tiếng Việt (mẫu 3)

BA ANH EM

Nghỉ hè, Ni-ki-ta, Gô-sa và Chi-ôm-ca về thăm bà ngoại.

Ăn cơm xong, Ni-ki-ta chạy vội ra ngõ, hóa vào đám trẻ láng giềng đang nô đùa. Gô-sa thấy nhiều mẩu bánh mì vụn rơi trên bàn, liếc nhìn bà rồi nhanh tay phủi xuống đất, hối hả chạy theo anh. Còn Chi-ôm-ca ở lại giúp bà lau bàn, nhặt hết mẩu bánh vụn đem cho bầy chim đang gù bên cửa sổ.

Buổi tối, ba anh em quây quần bên bà. Bà nói:

- Ba cháu là anh em ruột mà chẳng giống nhau.

Ni-ki-ta thắc mắc:

- Bà ơi, ai cũng bảo anh em cháu giống như như những giọt nước cơ mà ?

Bà mỉm cười:

- Bà nói vé tính nết các cháu cơ. Ni-ki-ta thì chỉ nghĩ đến ham thích riêng của mình, ăn xong là chạy tót đi chơi. Gô-sa hơi láu, lén hắt những mẩu bánh vụn xuống đất. Chi-ôm-ca bé nhất lại biết giúp bà. Em nó còn biết nghĩ đến cả những con chim bồ câu nữa. Những con bồ câu cũng cần ăn chứ nhỉ?

Kể lại một câu chuyện trong sách giáo khoa Tiếng Việt (mẫu 4)

Ngày xưa có một ông vua tuổi đã cao mà không có con. Vua muốn tìm một người tài đức để truyền ngôi.

Bữa nọ, vua ra lệnh mở kho thóc phát cho mỗi thần dân một đấu thóc giống và giao hẹn: 'Ai nộp được nhiều thóc nhất sẽ được truyền ngôi báu; ai không có thóc nộp sẽ bị trừng phạt!'.

Vụ mùa năm ấy bội thu. Các thần dân trong Vương quốc nô nức chở thóc về Kinh thành. Chỉ có một chú bé tên là Chôm đến với hai bàn tay không. Quỳ xuống trước mặt vua, Chôm kính cẩn tâu:

- Muôn tâu Đức Vua! Con xin chịu tội vì thóc giống Bệ hạ ban cho, con đã gieo nhưng không mọc mầm!

Mọi người đều sững sờ. Nhưng nhà vua thì mỉm cười đỡ chú bé đứng dậy và nói: 'Thóc phát ra đã bị luộc cả rồi, làm sao mà gieo thành mạ được. Những gánh thóc, xe thóc kia đâu phải thu được từ thóc giống của ta!...'

Nhìn một lượt khắp các bá quan văn võ và ngàn vạn thần dân có mặt, nhà vua phán truyền:

- Trung thực là đức tính quý báu nhất của con người. Chôm vừa trung thực vừa dũng cảm, rất xứng đáng được ta truyền ngôi báu.

Chôm được làm vua và nổi tiếng là vị vua hiền minh của Vương quốc.

Kể lại một câu chuyện trong sách giáo khoa Tiếng Việt (mẫu 5)

Đặc biệt là cậu ta ăn rất khỏe, mỗi bữa ăn hết 9 chõ xôi. Dân bản đặt tên là Cẩu Khây.

Hồi ấy có một con yêu tinh xuất hiện chuyên bắt người và súc vật để ăn thịt. Nó hoành hành ngang dọc, tàn phá làng bản tan hoang, nhân dân vô cùng lo sợ. Cẩu Khây rất thương bà con, chàng vác vũ khí lên đường quyết trừ diệt yêu quái.

Cẩu Khây qua một cánh đồng khô cạn, thấy một cậu bé dùng tay làm vồ đóng cọc. Một quả đấm cậu giáng xuống cái cọc tre thụt sâu vào lòng đất. Tên cậu ta là Nắm Tay Đóng Cọc. Nghe Cẩu Khây nói chuyện đi giết yêu tinh, cậu ta xin được lên đường.

Hai người đi đến một vùng khác. Từ xa đã nghe tiếng ầm ầm. Đến gần mới thấy một cậu bé đang ngâm mình dưới hồ, lấy vành tai to tát nước lên thửa ruộng cao bằng mái nhà. Vừa nghe Cẩu Khây nói chuyện, Lấy Tai Tát Nước xin được nhập đoàn, cùng đi diệt trừ yêu quái.

Ba người vượt qua bao núi cao rừng thẳm đến một nơi xa lạ. Họ ngạc nhiên thấy một chú bé ngồi dưới gốc cây cổ thụ, đang cặm cụi dùng móng tay đục gỗ thành máng dẫn nước vào ruộng. Móng Tay Đục Máng xin được làm em út đi theo để cùng ba anh tiêu diệt yêu quái.

Bốn anh tài đi suốt đêm ngày, trải qua nhiều mưa nắng và đói khát mới tìm đến được hang ổ của yêu tinh. Họ may mắn gặp được một bà già đang chăn bò cho yêu tinh. Cụ nấu cơm cho 4 cậu bé ăn. Ăn no, cả 4 anh em cùng lăn ra ngủ. Đánh hơi thấy mùi thịt trẻ em, yêu tinh xuất hiện. Được bà cụ báo cho biết, 4 anh em quyết chí sẵn sàng chiến đấu.

Yêu tinh trợn mắt xanh lè, thè lưỡi đỏ như máu, dài bằng quả núc nác, cái đầu bù xù lông lá. Một mùi tanh nồng nặc xông lên. Nhanh như cắt, Móng Tay Đục Máng túm chặt lấy lưỡi yêu tinh kéo ra. Nắm Tay Đóng Cọc liền vung tay đánh thẳng vào mõm quái vật, làm gãy gần hết hàm răng của nó. Quái vật rú lên, điên cuồng chống trả. Cẩu Khây nhổ cây làm gậy nện túi bụi. Yêu tinh đau quá hét lên, chạy trốn. Tức thì gió bão nổi lên, đất trời tối sầm lại. Bốn anh em bám sát đuổi theo đến một thung lũng. Yêu tinh phun nước ra như mưa, dâng nước ngập tràn băng băng. Bốn anh em vội trèo lên núi. Nắm Tay Đóng Cọc be bờ ngăn nước lũ. Lấy Tai Tát Nước ra sức tát nước ầm ầm. Móng Tay Đục Máng ngả cây khoét máng khơi dòng nước chảy đi. Chỉ một lát sau, mặt đất lại khô ráo. Yêu tinh sợ quá phải quy hàng anh em Cẩu Khây.

Từ đấy, các bản làng được bình yên, bà con dược yên ổn làm ăn. Họ mãi ghi nhớ công ơn bốn anh tài.

Kể lại một câu chuyện trong sách giáo khoa Tiếng Việt (mẫu 6)

Chị Lan được giao nhiệm vụ phụ trách Đội Thiếu niên của phường. Có rất nhiều em nhỏ phải sống trong cảnh nghèo khổ hoặc lang thang kiếm sống bằng những nghề như bán báo, bán vé số, đánh giày, lượm rác... rất vất vả mà tiền chẳng được bao nhiêu nên không thể đến trường như các bạn cùng trang lứa. Trong số thiếu niên đó, chị Lan chú ý nhiều đến cậu bé có tên là Lái, khoảng mười hai, mười ba tuổi.

Ngày ngày, Lái xách chiếc hòm gỗ nhỏ, trong đựng mấy thứ đồ nghề đánh giày, rong ruổi khắp nơi bằng đôi chân trần nứt nẻ, sạm đen. Có lần, chị Lan bất chợt gặp Lái đứng rất lâu trước tủ kính của cửa hàng bán giày dép, chăm chú ngắm những đôi giày đẹp đẽ. Lần khác, chị thấy Lái đứng tần ngần nhìn theo cậu bé đi đôi ba ta màu xanh nước biển với vẻ thèm thuồng.

Chị Lan nhớ lại thuở nhỏ, chị cũng đã từng ao ước có được đôi giày ba ta giống như của người anh họ. Đôi giày mới đẹp làm sao! Cổ giày cao, ôm sát chân. Thân giày làm bằng vải cứng, dáng thon thả, màu vải xanh như màu da trời những ngày thu. Phần thân giày gần sát cổ có hai hàng khuy dập và luồn một sợi dây trắng nhỏ vắt ngang. Chị tưởng tượng nếu mang nó vào, chắc bước đi sẽ nhẹ nhàng và nhanh hơn. Chị sẽ chạy tung tăng trên những con đường đất mịn trong làng trước cái nhìn thèm muốn của bạn bè.

Bây giờ, chị thấy Lái cũng giống như chị ngày xưa. Chợt chị Lan nghĩ ra cách để giúp cậu bé Lái chấp nhận vào học lớp học tình thương. Chị mua cho Lái một đôi giày ba ta màu xanh dương và tặng cậu trong buổi đầu tiên đến lớp. Nhận đôi giày mơ ước từ tay chị Lan. Lái ngạc nhiên và sung sướng lắm! Tay cậu run run, môi cậu mấp máy nói lời cảm ơn, mắt cậu cứ nhìn xuống đôi bàn chân đen đủi đang ngọ nguậy dưới đất. Lúc ra khỏi lớp, Lái cột hai chiếc giày vào nhau, đeo vào cổ, nhảy tưng tưng như chân sáo.

 

Kể lại một câu chuyện trong sách giáo khoa Tiếng Việt (mẫu 7)

Trong cuốn sách giáo khoa Tiếng Việt lớp 4, em được đọc rất nhiều những câu chuyện hay với nhiều nội dung khác nhau. Trong đó, em đặc biệt yêu thích những câu chuyện có các bài học ý nghĩa được đúc kết sau khi đọc. Tiêu biểu là câu chuyện Con vẹt xanh.

Câu chuyện Con vẹt xanh kể về một bạn nhỏ có tên là Tú. Tú có một người anh trai rất yêu thương và quan tâm mình. Một ngày nọ, trong vườn nhà Tú xuất hiện một chú vẹt nhỏ bị thương ở cánh. Thế là cậu đã đưa chú chim ấy về nhà để chăm sóc. Khi anh trai bảo với cậu rằng, loài vẹt có thể bắt chước giọng nói của con người, Tú rất háo hức mong chờ được nghe vẹt nói chuyện. Từ hôm đó, mỗi khi đi học về, Tú sẽ chạy ngay về phía con vẹt. Thấy cậu, con vẹt vui lắm, liên nhục nhảy nhót, há mỏ đòi ăn. Tú yêu thương vẹt lắm, chăm chú đút cho nó ăn, rồi còn cưng nựng nó như trẻ con. Dù vẹt chưa thể nói được từ nào, cậu cũng thấy nó thật ngoan.

Một hôm, khi Tú đang chơi với vẹt, thì có tiếng anh trai gọi cậu ra phụ việc nhà. Cậu không vui chút nào, nên phụng phịu đáp lại anh bằng những lời nói trống không. Khi anh gọi thì cậu trả lời là “Cái gì?”, rồi còn lẩm bẩm “Kêu chi kêu hoài”. Hành động này lặp đi lặp lại nhiều lần, khiến anh trai rất buồn nhưng Tú chẳng để tâm.

Cho đến một hôm, con vẹt bất ngờ nói chuyện. Tú sung sướng và tự hào lắm, vội gọi bạn bè đến nhà để xem vẹt nói chuyện. Tuy nhiên, mỗi khi Tú gọi “Vẹt ơi”, thì vẹt lại chỉ đáp trống không “Cái gì?” chứ không “Dạ” như lời cậu đã dạy. Điều này làm Tú buồn lắm, liền mắng nó rằng “Anh chăm sóc vẹt cực khổ, vậy mà anh gội, vẹt trả lời “cái gì” à?”. Nhưng vừa nói xong, thì vẹt lại bảo “Kêu chi kêu hoài”. Lúc này, Tú nhận ra rằng vẹt đang bắt chước những lời mình nói khi anh trai gọi. Thì ra, chú vẹt đã không lễ phép, là vì đang học theo một người bạn không lễ phép như Tú. Có phải những lúc ấy, anh trai cũng buồn và thất vọng như Tú bây giờ không nhỉ. Càng nghĩ, Tú càng ân hận và buồn bã. Cậu mong thật nhanh được sửa chữa lỗi sai của mình. Từ hôm nay, cậu sẽ ngoan ngoãn và lễ phép hơn, sẽ “dạ” thật to mỗi khi anh trai gọi mình.

Câu chuyện Con vẹt xanh có kết thúc mở, giúp em có thể tự tương tượng ra những cách mà Tú sẽ sửa chữa lỗi sai của mình. Cũng từ đó, giúp em hiểu thêm một bài học ý nghĩa về việc phải biết lễ phép, ngoan ngoãn vâng lời với người lớn. Bởi nếu mình nói chuyện trống không, thì người thân sẽ buồn lắm.

Kể lại một câu chuyện trong sách giáo khoa Tiếng Việt (mẫu 8)

Nghe theo lời của bà Tiên, Tin-tin và Mi-tin nhắm chặt mắt lại và dang rộng cánh tay. Tự nhiên, các bạn bay vút lên cao. Bên tai, tiếng gió thổi ù ù. Một lát sau, tiếng bà Tiên vang lên:

- Các cháu hãy mở mắt ra nào! Đến Vương quốc Tương Lai rồi đó!

Hai bạn đặt chân lên thảm cỏ xanh mướt, êm ái. Ồ! Cả một thế giới kì diệu mở ra trước những cặp mắt đang sáng lên vì ngạc nhiên và thích thú.

Bà Tiên dẫn hai bạn vào một công xưởng rộng rãi. Các cô bé, chú bé tí hon đang bận rộn làm việc. Tin-tin cất tiếng hỏi một em bé:

- Cậu đang làm gì với đôi cánh xanh ấy?

Em bé trả lời:

- Mình sẽ dùng nó vào việc sáng chế trên trái đất.

- Cậu định sáng chế cái gì vậy?

Tin-tin tò mò hỏi tiếp. Em bé hào hứng đáp:

- Khi nào ra đời, mình sẽ chế ra một vật làm cho con người hạnh phúc. Không giấu nổi sốt ruột, Mi-tin xen vào:

- Vật đó ăn ngon chứ? Nó có gây ồn ào không?

Em bé mỉm cười thích thú:

- Không đâu! Nó chẳng gây ồn ào gì cả. Mình chế tạo sắp xong rồi, cậu có muốn xem không?

Bất chợt, em bé thứ hai lại gần, kéo tay Tin-tin:

- Cậu có muốn xem vật mình vừa sáng chế không?

Tin-tin vội đáp:

- Có chứ! Cái gì đấy?

Em bé thầm thì vẻ bí mật:

- Mình có ba mươi vị thuốc trường sinh đựng trong những chiếc lọ xanh kia.

Từ trong đám đông, em bé thứ ba bước ra, phấn khởi khoe với hai người khách từ phương xa tới:

- Mình mang đến một thứ ánh sáng mà chưa ai biết cả. Thật là kì lạ phải không ?

Em bé khẽ xoay tròn. Từ thân thể em toả ra luồng ánh sáng xanh huyền ảo. Tin-tin và Mi-tin đang mải mê ngắm nhìn thì em bé thứ tư kéo tay Tin-tin và bảo:

- Cậu vào đây xem cái máy của mình này. Nó biết bay trên không y hệt một con chim vậy.

Em bé thứ năm vội vàng nói:

- Hãy xem cái máy của mình trước đã ! Nó biết dò tìm những kho báu cất giấu trên tận mặt trăng cơ!

Sau đó, các vị khách quý được mời sang tham quan khu vườn kì diệu.

Một em bé mang chùm quả treo trên đầu gậy lon ton đi tới, tươi cười hỏi Tin-tin:

- Cậu thấy chùm quả của mình thế nào?

Tin-tin trầm trồ khen ngợi:

- Ôi, chùm lê đẹp quá!

Em bé mỉm cười lắc đầu:

- Ồ, không phải lê đâu! Nho đấy chứ! Đến lúc mình 30 tuổi, nho sẽ to như thế này. Mình đã tìm ra cách trồng và chăm bón chúng.

Vừa lúc đó, em bé khác bê ra một sọt quả to và tròn, màu đỏ hồng trông rất đẹp và hớn hở khoe:

- Các bạn hãy xem những trái cây mình trồng này!

Mi-tin nhanh nhảu hỏi:

- Dưa đỏ phải không cậu?

- Không đúng! Táo đấy! Chưa phải loại to nhất đâu nhé ! Sau khi ra đời, mình sẽ giúp mọi người trồng những loại táo to như thế này!

Một em bé khác đẩy ra xe dưa, quả nào quả ấy lớn bằng quả bí đỏ, tíu tít khoe:

- Còn đây là sản phẩm của mình. Các bạn có thích không ?

Tin-tin tròn xoe mắt:

- Mình chưa bao giờ nhìn thấy những quả bí đỏ lạ như thế!

Em bé lắc đầu cười vang:

- Không phải bí đỏ đâu! Đó là những quả dưa. Khi ra đời, mình sẽ trồng những quả dưa to như thế!

Tin-tin và Mi-tin đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Quả là ở Vương quốc Tương lai này, cái gì cũng lạ lùng, kì diệu, khác xa với thế giới hiện tại mà các bạn đang sống.

Kể lại một câu chuyện trong sách giáo khoa Tiếng Việt (mẫu 9)

Tôi tên là An-đrây-ca. Lúc lên 9 tuổi, tôi sống với mẹ và ông ngoại, ông ngoại tôi đã 96 tuổi nên rất yếu.

Một buổi chiều, ông nói với mẹ tôi: “Bố khó thở lắm !...”. Mẹ liền bảo tôi đi mua thuốc. Tôi nhanh nhẹn đi ngay, nhưng dọc đường lại gặp mấy đứa bạn đang chơi đá bóng rủ nhập cuộc. Chơi được một lúc, sực nhớ lời mẹ dặn, tôi vội chạy một mạch đến cửa hàng mua thuốc rồi mang về nhà.

Bước vào phòng ông, tôi hoảng hốt thấy mẹ đang khóc nấc lên. Thì ra ông đã qua đời. Tôi ân hận tự trách: “Chỉ vì mình mải chơi đá bóng, mua thuốc về chậm mà ông chết'. Tôi oà khóc và kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe. Mẹ an ủi:

- Không, con không có lỗi. Chẳng thuốc nào cứu nổi ông đâu, ông đã mất từ lúc con vừa ra khỏi nhà.

Nhưng tôi không nghĩ như vậy. Cả đêm đó, tôi ngồi nức nở dưới gốc cây táo do tay ông vun trồng. Mãi sau này, khi đã lớn, tôi vẫn luôn dằn vặt: “Giá mình mua thuốc về ngay thì ông ngoại còn sống thêm được vài năm nữa!”. Tôi tự hứa với bản thân mình rằng, phải cố học tập thật tốt để ông ở trên thiên đường có thể thấy được an ủi phần nào.

Kể lại một câu chuyện trong sách giáo khoa Tiếng Việt (mẫu 10)

Ở chương trình Tiếng Việt lớp 4, em được học các câu chuyện hay và ý nghĩa. Các câu chuyện ấy kể về các bạn nhỏ trạc tuổi em, nên câu chuyện cũng nhờ vậy mà trở nên gần gũi hơn. Trong đó, em đặc biệt ấn tượng câu chuyện Anh em sinh đôi.

Câu chuyện kể về hai anh em sinh đôi là Long và Khánh. Họ có ngoại hình giống nhau đến mức có thể bị người khác nhận nhầm. Khi còn nhỏ, Long rất khoái chí với điều này. Nhưng dần dần khi đã trưởng thành, cậu lại không cảm thấy vui nữa, thậm chí là cáu gắt khi bị nhận nhầm với anh Khánh.Để hạn chế tối đa điều này xảy ra, Long đã nỗ lực làm mọi cách trở nên thật khác anh trai của mình. Cậu cắt tóc, ăn mọc, tập dáng đi, cách nói chuyện cho thật khác biệt với anh.

Nhưng mọi chuyện đã thay đổi từ một hội thao của trường. Hôm đó, Long và anh Khánh phải mặc đồng phục giống nhau để cùng tham gia thi chạy. Cậu lo lắm. Sợ khi mặc áo quần giống nhau, thì các bạn sẽ nhầm cậu với anh, rồi cổ vũ nhầm người. Thế nhưng, mọi lo lắng của Long đều là dư thừa. Vì trong suốt cuộc thi, không ai cổ vũ nhầm cho Long và anh Khánh cả. Cậu cảm thấy thật kì lạ. Vì thế, ngay khi hội thao kết thúc, cậu đã tìm gặp các bạn để hỏi chuyện. Lúc này, mọi người đã giải thích cho Long hiểu rằng, mọi người không nhầm lẫn hai anh em, vì mỗi người có một tính cách khác biệt hoàn toàn. Khi chỉ nhìn lướt qua thì mới có thể nhầm lẫn, nhưng khi trò chuyện thì không thể nào nhầm Long với anh Khánh được. Lời giải thích ấy của các bạn khiến Long vui như mở cờ trong bụng. Cậu cảm thấy hạnh phúc vô cùng, và buồn cười về những lo lắng của bản thân.

Từ câu chuyện Anh em sinh đôi, em hiểu rõ hơn về nét riêng của mỗi người. Nét riêng ấy không phải dựa vào áo quần hay dáng đứng như Long từng nghĩ. Mà nó thể hiện ở tính cách và phẩm chất của một người. Do đó, hãy trau dồi và phát triển bản thân từ sâu bên trong, để xây dựng một bản thân thật riêng biệt.

1 136 lượt xem