TOP 15 bài Đoạn văn mà em thích nhất trong bài nghị luận văn học Nắng mới, Áo đỏ và Nét cười đen nhánh (HAY NHẤT 2024)

Đoạn văn mà em thích nhất trong bài nghị luận văn học Nắng mới, Áo đỏ và Nét cười đen nhánh Ngữ văn 8 Cánh diều gồm 15 bài văn mẫu hay nhất năm 2024 giúp học sinh viết bài tập làm văn 8 hiệu quả hơn.

1 110 lượt xem


Đoạn văn mà em thích nhất trong bài nghị luận văn học Nắng mới, Áo đỏ và Nét cười đen nhánh

Đề bài: Hãy nêu đoạn văn mà em thích nhất trong bài nghị luận văn học Nắng mới, Áo đỏ và Nét cười đen nhánh và trình bày lí do yêu thích.

TOP 10 mẫu Đoạn văn mà em thích nhất trong bài nghị luận văn học Nắng mới, Áo đỏ và Nét cười đen nhánh (2024) SIÊU HAY (ảnh 1)

Đoạn văn mà em thích nhất trong bài nghị luận văn học Nắng mới, Áo đỏ và Nét cười đen nhánh - mẫu 1

Đoạn văn mà em thích nhất là 'Ai từng ở ...ngoài nội'. Vì đoạn trích đã phân tích chi tiết khổ thơ 'Mỗi lần...những ngày không', làm nổi bật lên cái tĩnh lặng của làng quê vào buổi trưa, cái nhịp điệu nhẹ nhàng của bài thơ qua việc phân tích từ ngữ, giọng điệu thơ. Đoạn văn này cũng có sự so sánh, mở rộng với các tác phẩm khác giúp bài phân tích trở nên sinh động, thú vị hơn.

Đoạn văn mà em thích nhất trong bài nghị luận văn học Nắng mới, Áo đỏ và Nét cười đen nhánh - mẫu 2

Trong nguồn mạch rộn ràng của phong trào 'Thơ mới', không thoát lên tiên như Thế Lữ, không điên cuồng như Hàn Mặc Tử, không say đắm như Xuân Diệu,... Lưu Trọng Lư lặng lẽ tìm về quá khứ, cảm nhận những điều sâu lắng trong tâm hồn. Bài thơ 'Nắng mới' mang dư vị man mác, thấm đượm nghĩa tình về hình ảnh người mẹ.

Bài thơ trải dài theo mạch cảm xúc đan xen giữa quá khứ và hiện tại về người mẹ thân yêu của nhà thơ. Trong tiếng gà trưa xao xác, nắng mang bao kỉ niệm xưa chợt ùa về bên song cửa , mang một nỗi buồn man mác, thiết tha:

'Mỗi lần nắng mới hắt lên song

Xao xác gà trưa gáy não nùng

Lòng rượi buồn theo thời dĩ vãng

Chập chờn sống lại những ngày không'.

'Nắng mới' về mà nặng trĩu một nỗi buồn qua hai từ láy gợi nhiều hơn tả: “xao xác”, “não nùng”. Lời thơ giản dị, tự nhiên không chút cầu kỳ nhưng có sức lay động vào trong tiềm thức nhà thơ. Kỉ niệm xưa ùa về, khơi dậy trong tâm hồn nhà thơ cả một thời dĩ vãng tưởng đã nhạt nhòa. Cái 'mới' đã mờ dần nhường chỗ cho cái 'cũ', “những ngày không” liệu rằng có phải những ngày trẻ thơ hồn nhiên vô tư của tác giả, liệu rằng có phải quá khứ ấy đã cháy lên trong lòng nhà thơ nỗi nhớ mẹ khôn nguôi.

Mạch thơ đi rất xa về quá khứ, về tận 'thuở thiếu thời' với mẹ:

'Tôi nhớ mẹ tôi thuở thiếu thời

Lúc người còn sống, tôi lên mười

Mỗi lần nắng mới reo ngoài nội

Áo đỏ Người đưa trước dậu phơi'.

Người mẹ ấy hiện lên với hình ảnh mẹ đón nắng để phơi áo trước giậu, người mẹ chưa hiện lên trực tiếp mà chỉ thấp thoáng sau màu áo đỏ. Đó có lẽ cùng là hình ảnh đẹp đẽ nhất, trìu mến thương yêu nhất mà nhà thơ còn lưu giữ, khắc sâu trong tâm trí. Niềm thương nhớ chỉ chực dâng trào, mẹ không còn nữa, chỉ còn chút kỷ niệm nhạt nhòa đọng lại trong tâm hồn non nớt, ngây thơ của đứa trẻ lên mười.

'Hình dáng mẹ tôi chửa xoá mờ

Hãy còn mường tượng lúc vào ra

Nét cười đen nhánh sau tay áo

Trong ánh trưa hè trước dậu thưa'.

Bài thơ kết thúc bằng hình ảnh “nét cười đen nhánh”, như một nốt nhạc ngân vang cuối bản đàn mãi không dứt. Không phải là “nụ cười” mà là “nét cười” vì cái cười ấy rất nhanh, rất nhẹ, rất kín đáo, dường như chỉ lướt qua trên khuôn mặt chứ chưa kịp đọng lại thành một nụ cười. Nhưng cũng vì thế mà nó trở lên duyên dáng như:

'Những cô hàng xén răng đen

Cười như mùa thu tỏa nắng'.

Hình ảnh người mẹ quá cố của nhà thơ từ đầu đến cuối chỉ được phác họa qua ba chi tiết: “nắng mới”, “áo đỏ” và “nét cười”. Nghe thì có vẻ đơn giản nhưng mang lại ý nghĩa sâu sắc, đó là hình ảnh của những người mẹ Việt Nam giàu lòng yêu thương, chịu thương chịu khó.Về nghệ thuật, bài thơ mang giọng điệu nhẹ nhàng, da diết, cách gieo vần liền và vần chân tạo tính nhạc cho những câu thơ. Ngôn ngữ thơ giản dị, mang nét đặc trưng của vùng đồng bằng Bắc Bộ tạo nên sự gần gũi, thân thuộc.

'Nắng mới' cũng thể hiện những cung bậc cảm xúc trong tâm hồn của nhà thơ, đó là lòng yêu thương, biết ơn sâu sắc với đấng sinh thành, khơi gợi bao cảm xúc trong lòng độc giả yêu thơ: “Thơ Lưu Trọng Lư không phải là một bài thơ, nghĩa là không phải là một công trình nghệ thuật mà là tiếng lòng thổn thức hòa theo tiếng thổn thức của lòng ta”.

loading...

Đoạn văn mà em thích nhất trong bài nghị luận văn học Nắng mới, Áo đỏ và Nét cười đen nhánh - mẫu 3

Trong chặng đường đi đến thành công, sẽ không ít lần ta thất bại, vấp ngã. Và khi ấy, luôn có một nơi dang rộng vòng tay đón ta trở về. Đó chính là gia đình. Biết bao tác phẩm viết về đề tài này và đạt được những thành tựu xuất sắc. Trong số đó, bài thơ 'Nắng mới' của Lưu Trọng Lư đã để lại rất nhiều ấn tượng sâu đậm đối với tôi.

Gia đình không còn là chủ đề mới mẻ trong văn học và nghệ thuật. Nhưng bằng tài năng và những cảm nhận rất riêng, Lưu Trọng Lư đã làm mới và đưa nó vào tác phẩm của mình một cách vô cùng khéo léo. Ngay ở lời đề từ của bài thơ, độc giả đã có thể thấy được tình cảm cùng sự nhớ thương của một người con dành cho cha mẹ: 'Tặng hương hồn thầy me'.

Mở đầu tác phẩm, người đọc được đến với khung cảnh thiên nhiên làng quê bình dị mà hiu hắt, vắng lặng:

'Mỗi lần nắng mới hắt bên song.

Xao xác, gà trưa gáy não nùng,'

Những hình ảnh 'nắng mới', 'gà trưa' đều vô cùng quen thuộc, gần gũi. Chúng tượng trưng cho làng quê yên bình, thư thả nhưng cũng rất nên thơ. Vậy mà ở đây, tiếng gà ban trưa lại vang nên 'xao xác', 'não nùng'. Nó đi kèm theo những tia 'nắng mới' tươi sáng, tràn đầy sức sống, tạo ra sự đối lập kì lạ. Không gian giờ đây phủ một màu buồn rõ rệt của tâm trạng con người. Nhân vật trữ tình đã trực tiếp thể hiện nỗi buồn khi nhớ lại những hồi ức về quá khứ:

'Lòng rượi buồn theo thời dĩ vãng,

Chập chờn sống lại những ngày không.'

Những kí ức 'thời dĩ vãng' sống lại trong lòng người con. Từ láy 'chập chờn' khiến ta liên tưởng đến sự hồi tưởng không liên tục. Kỉ niệm quay về lúc gần lúc xa. Tâm trạng con người cũng từ đó mà lên xuống không ngừng.

Trong dòng chảy kí ức ấy, bóng hình người mẹ đã khuất hiện lên vô cùng chân thực dưới con mắt nhung nhớ cùng tình yêu thương của đứa con. Nhân vật trữ tình không ngần ngại mà trực tiếp bày tỏ nỗi nhớ của mình:

'Tôi nhớ me tôi thuở thiếu thời,

Lúc người còn sống, tôi lên mười;

Mỗi lần nắng mới reo ngoài nội,

Áo đỏ người đưa trước dậu phơi.'

Tiếng gọi 'mẹ' đầy dân dã mà lại vô cùng thân thương, gần gũi. Nó cũng gợi lên sự xót xa bởi giờ đây, hình ảnh của mẹ chỉ còn trong kí ức. Bà đã mất, đã rời xa nhân vật 'tôi', để lại nỗi trống trải trong lòng người con cũng như chính độc giả. Bà hiện lên với công việc thân thuộc hàng ngày: phơi áo trước giậu. Màu 'nắng mới' cùng sắc đỏ của chiếc áo khiến không gian như bừng sáng, tràn đầy sức sống. Nó trái ngược hẳn với ánh nắng 'xác xơ' của những câu thơ đầu tiên. Phải chăng, đó cũng là sự đối lập giữa quá khứ và hiện tại? Khi còn mẹ, mọi thứ đều tươi sáng, đẹp đẽ. Khi đã mất mẹ rồi, thứ còn lại chỉ là nỗi buồn khôn nguôi.

Không chỉ vậy, hình ảnh người mẹ còn hiện lên với:

'Nét cười đen nhánh sau tay áo,

Trong ánh trưa hè, trước dậu thưa.'

Lúc này đây, hình ảnh người mẹ chính là tiêu biểu cho người phụ nữ Việt Nam xưa với hàm răng đen. Nét cười ngại ngùng, dịu dàng được che bởi tay áo nhưng vẫn không che đi hết cái đẹp, cái duyên. Dưới cái nắng chói chang của trưa hè, người phụ nữ thôn quê ấy vẫn cần cù làm lụng. Một hình ảnh vừa gần gũi, vừa giản dị. Hình ảnh này đã in sâu trong tâm trí nhân vật trữ tình, được khẳng định chắc nịch bởi các cụm từ 'chưa xóa mờ', 'hãy còn mường tượng'.

Những từ ngữ, hình ảnh nổi bật trong từng khổ thơ đã góp phần thể hiện tình yêu, nỗi nhớ da diết, khôn nguôi dành cho người mẹ đáng kính. Bài thơ không cầu kì, không cần những hình ảnh 'đao to búa lớn' nhưng vẫn chiếm được cảm tình của độc giả. Nó đã góp phần bộc lộ cái bình dị, nhẹ nhàng, thân thuộc của thơ Lưu Trọng Lư. Đồng thời, khẳng định tài năng ở người nghệ sĩ.

Không chỉ thành công thể hiện tình cảm gia đình sâu nặng, nhà thơ Lưu Trọng Lư còn chứng tỏ được tài năng của mình với hình thức nghệ thuật đặc sắc. Ông đã đan xen những chi tiết ở hiện tại và quá khứ, giúp làm nổi bật nỗi nhớ khôn nguôi của người con. Ngôn từ được sử dụng giản dị, nhịp thơ chậm, giọng điệu tha thiết, nhẹ nhàng kết hợp với những hình ảnh mộc mạc, gần gũi. Tất cả đã làm nên một tác phẩm vô cùng ý nghĩa và dễ tiếp cận. Tác phẩm như một lời tâm tình, một dòng chảy tự nhiên của cảm xúc, dần dần tiến tới, đi sâu vào tâm trí và khơi gợi sự đồng cảm nơi người đọc.

Bằng ngòi bút tài hoa của mình, Lưu Trọng Lư đã mang đến cho nền văn học nước nhà thêm một tác phẩm hay và giàu ý nghĩa. Tuy viết về một chủ đề đã cũ nhưng bài thơ 'Nắng mới' vẫn mang đến những giá trị sống vô cùng tốt đẹp. Đó chính là lí do tác phẩm sẽ mãi giữ vững vị trí của mình trong kho tàng văn học Việt Nam.

Đoạn văn mà em thích nhất trong bài nghị luận văn học Nắng mới, Áo đỏ và Nét cười đen nhánh - mẫu 4

Quả thật, tình mẫu tử luôn là thứ tình cảm thiêng liêng, cao cả bởi chỉ bậc cha mẹ mới là người yêu thương chúng ta vô điều kiện. Người mẹ sinh ta ra đời, yêu thương, chăm sóc và nuôi dưỡng tâm hồn bé bỏng trở thành những chàng trai, cô gái có ích cho xã hội. Tình cảm thiêng liêng đó đã được thổi hồn vào những câu văn câu thơ dạt dào cảm xúc, trong đó không thể không kể đến bài thơ “Nắng mới” trích trong tâm “Tiếng thu” của nhà thơ Lưu Trọng Lư. Bài thơ nói về nỗi nhớ da diết và tình cảm dâng trào của người con dành cho mẹ mình, nhưng chỉ có thể gặp mẹ trong mơ.

Mở đầu tác phẩm, tác giả đã thể hiện nỗi niềm tiếc thương da diết với mẹ của mình bởi dùng thơ “Tặng hương hồn mẹ”. Mẹ của nhà thơ Lưu Trọng Lư đã rời xa trần thế nhưng tình yêu của bà vẫn còn đọng lại trong tâm trí của tác giả suốt đời. Khổ thơ đầu là khung cảnh thiên nhiên ẩn chứa nỗi nhớ về những kỷ niệm xưa cùng mẹ:

“Mỗi lần nắng mới hắt bên song,

Xao xác, gà trưa gáy não nùng,

Lòng rượi buồn theo thời dĩ vãng,

Chập chờn sống lại những ngày không.”

Cứ hễ “nắng mới” lên là một mùa xuân lại đến. Nắng mới đẹp dịu dàng xua tan đi mùa Đông lạnh giá nhưng lại không thể xua tan đi kỷ niệm xưa. Nắng mới hắt bên song cùng tiếng gà gáy trưa như bản nhạc du dương nhẹ nhàng, yên bình. Nhưng chính cái yên bình đó lại làm cho Lưu Trọng Lư “lòng buồn rười” nhớ về miền ký ức xưa, “chập chờn” sống lại những ngày còn bên mẹ:

“Tôi nhớ mẹ tôi, thuở thiếu thời

Lúc người còn sống, tôi lên mười;

Mỗi lần nắng mới reo ngoài nội,

Áo đỏ người đưa trước dậu phơi.

Hình dáng mẹ tôi chửa xoá mờ

Hãy còn mường tượng lúc vào ra:

Nét cười đen nhánh sau tay áo

Trong ánh trưa hè trước dậu thưa.”

Nỗi nhớ mẹ lúc này không còn giấu mình trong ánh nắng mới mà được tác giả thổ lộ trực tiếp “Tôi nhớ mẹ tôi, thuở thiếu thời” Kí ức về chắc hẳn vẫn đọng lại rõ nét trong tâm trí của nhà thơ, ông vẫn còn nhớ khi ông lên mười, mẹ vẫn còn sống. Ông vẫn còn nhớ chiếc áo mẹ mặc màu đỏ tươi đang đứng phơi quần áo dưới ánh nắng mới êm dịu, dễ chịu. Hình bóng mẹ còn được lột tả rõ nét hơn ở khổ thơ thứ hai. Nhà thơ khẳng định rằng hình bóng của mẹ “chưa thể xóa mờ”, nó vẫn luôn hiện hữu như thể mẹ vẫn còn đang sống bên cạnh đứa con của mình. Ông vẫn còn “mường tượng” lúc được mẹ bận rộn với công việc nhà, bận rộn chăm sóc cho ông. Tuy không có câu thơ nào miêu tả rõ hình dáng của người mẹ nhưng chỉ với “nét cười đen nhánh” đã làm cho ta hình dung được mẹ của nhà thơ chắc hẳn là một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng, hiền từ. Và có lẽ vì điều đó làm cho nhà thơ nhớ mãi về mẹ, nhớ cả những điều bình dị mẹ “đứng trước giậu phơi”.

“Nắng mới” của Lưu Trọng Lư với những ngôn từ bình dị nhưng đã gợi lên tình yêu tha thiết của người con đối với người mẹ của mình, từ đó ca ngợi tình mẫu tử cao cả, vẻ đẹp của người phụ nữ truyền thống Việt Nam luôn hết lòng vì gia đình.

Đoạn văn mà em thích nhất trong bài nghị luận văn học Nắng mới, Áo đỏ và Nét cười đen nhánh - mẫu 5

Đang cập nhật

1 110 lượt xem