Tác giả tác phẩm Bố của Xi-mông (Chân trời sáng tạo 2024) Ngữ văn 8 chi tiết nhất

Tác giả tác phẩm Bố của Xi-mông Ngữ văn lớp 8 sách Chân trời sáng tạo đầy đủ bố cục, tóm tắt, giá trị nội dung, giá trị nghệ thuật, nội dung chính, ... giúp học sinh học tốt môn Ngữ văn 8. Mời các bạn đón xem:

1 366 lượt xem


Tác giả tác phẩm: Bố của Xi-mông - Ngữ văn 8

I. Tác giả Mô-pa-xăng

Nhà văn Mô - pa - xăng - Các nhà văn, nhà thơ - Nguyễn Lương Hùng - Thư  viện Tư liệu giáo dục

- Mô-pa-xăng (1850-1893)

- Là nhà văn Pháp.

- Là tác giả của nhiều tiểu thuyết và hơn 300 truyện ngắn.

- Tác phẩm của ông phản ánh sâu sắc nhiều phương diện của xã hội Pháp nửa cuối thế kỉ XIX.

II. Đọc tác phẩm Bố của Xi-mông

Lược phần đầu: Lớp học vừa tan nhưng lũ trẻ không chịu về nhà mà túm tụm nhau lại bàn tán, vì hôm nay, cậu bé Xi-mông, con của chị Blăng-sốt (Blanchotte), lần đầu tới trường. Xi-mông là cậu bé không có bố. Cậu được sinh ra sau lầm lỡ của người mẹ trong tình yêu. Chính vì vậy, các bạn học đã xúm lại trêu chọc Xi-mông. Thậm chí, lũ trẻ còn đánh em khi thấy em nổi giận với cậu bé chế giễu mình nhiều nhất. Bị đánh, Xi-mông vừa đau đớn, vừa buồn tủi nên em quyết định nhảy xuống sông cho chết đuổi.

[…]

Trời ấm áp vô cùng, dễ chịu vô cùng. Ánh mặt trời êm đềm sưởi ấm bãi cỏ. Nước lấp lánh như gương. Và Xi-mông có những giây phút khoan khoái, có cái cảm giác uể oải thường thấy sau khi khóc, em rất thèm được nằm ngủ ở đây, trên mặt cỏ, dưới nắng ấm.

Một chú nhái con màu xanh lục nhảy dưới chân em. Em định bắt nó. Nó nhảy thoát. Em đuổi theo nó và vồ hụt ba lần liền. Cuối cùng, em tóm được hai đầu chân sau của nó và bật cười nhìn con vật cố giãy giụa thoát thân. Nó thu mình trên đôi cẳng lớn, rồi bật phắt lên, đột ngột duỗi cẳng, ngay đơ như hai thanh gỗ; trong lúc giương tròn con mắt có vành vàng, nó dùng hai chân trước đập vào khoảng không, huơ lên như hai bàn tay. Thấy vậy, em nhớ đến một thứ đồ chơi làm bằng những thanh gỗ hẹp đóng đỉnh chữ chi chồng lên nhau, và với động tác cũng giống như vậy, điều khiển các chú lính nhỏ cài bên trên tập tành. Thế là em nghĩ đến nhà, rồi nghĩ đến mẹ, và thấy buồn vô cùng, em lại khóc. Người em rung lên, em quỳ xuống và đọc kinh cầu nguyện như trước khi đi ngủ. Nhưng em không đọc hết được, vì những cơn nức nở lại kéo đến, dồn dập, xốn xang, choáng ngợp lấy em. Em chẳng nghĩ ngợi gì nữa, chẳng nhìn thấy gì quanh em nữa mà chỉ khóc hoài.

Bỗng một bàn tay chắc nịch đặt lên vai em và một giọng ồm ồm hỏi em: “Có điều gì làm cháu buồn phiền đến thế, cháu ơi?”.

Xi-mông quay lại. Một bác công nhân cao lớn, râu tóc đen, quăn, đang nhìn em với vẻ nhân hậu. Em trả lời, mắt đẫm lệ, giọng nghẹn ngào:

– Chúng nó đánh cháu... vì... cháu... cháu... không có bố… không có bố.

– Sao thế – bác ta mim cười bảo — ai mà chẳng có bố.

Em bé nói tiếp một cách khó khăn, giữa những tiếng nấc buồn tủi:

– Cháu... cháu không có bố.

Bác công nhân bỗng nghiêm lại; bác nhận ra thằng bé con nhà chị Blăng-sốt, và tuy mới đến vùng này, bác cũng đã mong manh biết chuyện của chị.

– Thôi nào – bác nói — đừng buồn nữa, cháu ơi, và về nhà mẹ cháu với bác đi. Người ta sẽ cho cháu... một ông bố.

Hai bác cháu lên đường, người lớn dắt tay đứa bé, và bác lại mỉm cười, vì bác chẳng khó chịu được đến gặp chị Blăng-sốt, nghe đồn chị là một trong những cô gái đẹp nhất vùng; có lẽ trong thâm tâm, bác nhủ thầm rằng một tuổi xuân đã lầm lỡ rất có thể lỡ lầm lần nữa.

Họ đến trước một ngôi nhà nhỏ, quét vôi trắng, hết sức sạch sẽ.

– Đây rồi — đứa trẻ nói, và em gọi to – Mẹ ơi!

Một thiếu phụ xuất hiện, và bác công nhân bỗng tắt nụ cười, vì bác hiểu ra ngay không bỡn cợt được nữa với cô gái cao lớn, xanh xao, đúng nghiêm nghị trước cửa nhà mình, như muốn cấm đàn ông bước qua ngưỡng cửa ngôi nhà nơi chị đã bị một kẻ khác lừa dối. E dè, mũ cầm tay, bác ấp úng:

– Đây, thưa chị, tôi dắt về trả cho chị cháu bé bị lạc ở gần bờ sông.

Nhưng Xi-mông nhảy lên ôm lấy cổ mẹ, lại oà khóc và bảo:

– Không, mẹ ơi, con đã muốn nhảy xuống sông cho chết đuối, vì chúng nó đánh con... đánh con... tại con không có bố.

Đôi má thiếu phụ đỏ bừng và, tê tái đến tận xương tuỷ, chị ôm con hôn lấy hôn để, trong khi nước mắt lã chã tuôn rơi. Người đàn ông xúc động vẫn đứng đó, không biết bỏ đi thế nào cho phải.

Nhưng Xi-mông bỗng chạy đến bên bác và nói:

- Bác có muốn làm bố cháu không?

Im lặng như tờ. Chị Blăng-sốt hổ thẹn, lặng ngắt và quằn quại, dựa vào tường, hai tay ôm ngực. Thấy người ta không trả lời mình, em bé lại nói:

– Nếu bác không muốn, cháu sẽ quay trở ra nhảy xuống sông cho chết đuối.

Bác công nhân cười đáp coi như chuyện đùa:

– Có chứ, bác muốn chứ.

– Thế bác tên là gì? – em bé liền hỏi — để cháu trả lời chúng nó khi chúng nó muốn biết tên bác?

- Phi-líp (Philip) — người đàn ông đáp.

Xi-mông im lặng một giây, để ghi nhớ cái tên ấy trong óc, rồi hết cả buồn, em vươn hai cánh tay nói:

– Thế nhé! Bác Phi-líp, bác là bố cháu.

Bác công nhân nhấc bổng em lên, đột ngột hôn vào hai má em, rồi sải từng bước dài, bỏ đi rất nhanh.

Ngày hôm sau, khi em bé đến trường, một tiếng cười ác ý đón em. Và lúc tan học, khi thằng kia lại muốn trêu chọc, Xi-mông quát vào mặt nó những lời này, như ném một hòn đá: “Bố tao ấy à, bố tao tên là Phi-líp”.

Khắp chung quanh bật lên những tiếng la hét thích thú:

- Phi-líp gì?... Phi-líp nào?... Phi-líp là cái gì?... Mày lấy đâu ra Phi-líp của mày thế?

Xi-mông không trả lời gì hết, và một mực tin tưởng sắt đá, em đưa con mắt thách thức chúng, sẵn sàng chịu hành hạ, còn hơn là bỏ chạy. Thầy giáo giải thoát cho em và em về nhà.

Suốt ba tháng ròng, bác thợ cao lớn thường tạt qua nhà chị Blăng-sốt, và đôi khi bác đánh bạo nói chuyện với chị, khi thấy chị ngồi khâu bên cửa sổ. Chị trả lời bác nhã nhặn, lúc nào cũng nghiêm trang, chẳng bao giờ cười với bác và không bao giờ để bác vào nhà. Tuy nhiên, cũng hợm mình đôi chút như mọi người đàn ông, bác cứ tưởng tượng rằng chị hay đỏ mặt hơn thường lệ, mỗi khi trò chuyện với bác.

Nhưng một thanh danh đã bị mai một thật khó mà gây dựng lại và cũng rất đỗi mong manh, đến mức, mặc dù chị Blăng-sốt ngại ngùng giữ gìn, trong vùng đã thấy đồn đại.

Còn về Xi-mông thì em rất yêu ông bố này và hầu như chiều nào, xong việc em cũng đi chơi với bố. Em đến trường đều đặn và đi qua giữa các bạn học, hết sức đàng hoàng, không bao giờ đáp lại chúng.

Thế mà một hôm cái thằng đã tấn công em đầu tiên bảo với em:

- Mày nói dối, mày chẳng có bố nào tên là Phi-líp.

- Sao lại thế? — Xi-mông rất xúc động hỏi.

Thằng kia xoa hai tay vào nhau. Nó tiếp:

- Bởi vì nếu mày có bố thì ông ấy phải là chồng của mẹ mày.

Xi-mông mất bình tĩnh trước tính chính xác của lập luận ấy, tuy vậy em vẫn trả lời:

- Nhưng cứ là bố của tớ.

Thằng kia cười khẩy bảo:

- Có thể lắm, nhưng không phải bố của mày hẳn hoi.

Lược dẫn: Băn khoăn vì cuộc nói chuyện với cậu bé kia, cuối giờ học, Xi-mông rẽ vào lò rèn tìm bác Phi-líp. Xi-mông ngây thơ kể lại cho bác nghe nội dung cuộc trò chuyện với bạn, về việc bác Phi-lip không phải là bố “hẳn hoi” vì không phải là chồng của mẹ. Những người thợ rèn cùng làm việc với bác Phi-líp lúc đó đều nói rằng chị Blăng-sốt vẫn là một cô gái tốt, xứng đáng làm vợ một người đàn ông tử tế. Bác Phi-líp đột ngột dặn Xi-mông về nói với mẹ là tối nay bố sẽ đến nói chuyện.

Trời đầy sao khi bác đến gõ cửa nhà chị Blăng-sốt. Bác mặc áo khoác ngày Chủ nhật, sơ mi mới và râu tóc đã sửa sang. Thiếu phụ bước ra thềm và bảo bác vẻ phiền muộn:

- Thưa ông Phi-líp, ông đến lúc đêm hôm thế này quả thực không phải lắm. Bác muốn trả lời, bác ấp úng và bối rối đứng trước chị. Chị tiếp:

- Mà ông cũng biết rằng không nên để người ta bàn tán về tôi nữa.

Thế là bác nói, hết sức đột ngột:

- Thì có sao đâu nếu cô chịu làm vợ tôi!

Không ai trả lời bác, nhưng bác tưởng tượng như trong bóng tối căn phòng, có người gục xuống. Bác bước vào thật nhanh và Xi-mông nằm trên giường, em nghe thấy tiếng hôn và mấy lời mẹ thì thầm rất khẽ. Rồi đột nhiên, em thấy mình được bế bổng lên trong tay bác và bác nhấc bổng em trên hai cánh tay hộ pháp, hét lên bảo em:

- Nói với các bạn học của con rằng bố con là Phi-líp Rê-mi (Phillip Remy), bác thợ rèn, và bố sẽ kéo tai tất cả những đứa nào bắt nạt con.

Ngày hôm sau, thấy trường đã đông chật và giờ học sắp bắt đầu, Xi-mông đứng dậy, mặt tái nhợt, môi run run:

“Bố tớ ấy, - em nói rành rọt, - bố tớ là Phi-líp Rê-mi, bác thợ rèn, và bố tớ hứa sẽ kéo tai tất cả những đứa nào bắt nạt tớ”.

Lần này chẳng người nào cười nữa, vì cái nhà bác Phi-líp Rê-mi, thợ rèn, thì biết rõ lắm rồi, và đấy thật là một ông bố, mà ai có được cũng phải lấy làm tự hào.

Bố cục Bố của Xi-mông (Simon) (Chân trời sáng tạo) chính xác nhất (ảnh 1)

III. Tìm hiểu tác phẩm Bố của Xi-mông

1. Thể loại 

Truyện ngắn

2. Xuất xứ và hoàn cảnh sáng tác

- Văn bản “Bố của Xi-mông” trích trong truyện ngắn cùng tên viết vào nửa cuối thế kỉ XIX.

Bố của Xi-mông - Tác giả tác phẩm (mới 2023) | Ngữ văn lớp 8 Chân trời sáng tạo

3. Phương thức biểu đạt

Văn bản Bố của Xi-mông có phương thức biểu đạt là tự sự & biểu cảm.

4. Ý nghĩa nhan đề 

 Bố của Xi-mông, nhan đề gắn với nhân vật bác Phi-líp, môt người đàn ông nhân hậu yêu thương con trẻ. Sự xuất hiện của bác Phi-líp như ông bụt trong truyện cổ tích, đem đến sự kì diệu trong cuộc sống cho bé Xi-mông.

- Bố của Xi-mông, nhan đề gắn với khát vọng được yêu thương, được hạnh phúc trong mái ấm gia đình của nhân vật bé Xi-mông.

→ Thông điệp của Guy đơ Mô-pa-xăng về lòng nhân đạo và ứng xử đầy tình thương yêu giữa con người với con người.

5. Bố cục bài Bố của Xi-mông

4 phần:

- Phần 1 (Từ đầu → khóc hoài): Tâm trạng tuyệt vọng của Xi-mông.

- Phần 2: (Tiếp theo → một ông bố): Xi-mông gặp bác Phi-líp.

- Phần 3 (Tiếp theo → bỏ đi rất nhanh): Xi-mông dẫn bác Phi-líp về nhà gặp mẹ và nhận làm bố.

- Phần 4 (Còn lại): Câu chuyện ở trường sáng hôm sau.

6. Tóm tắt bài Bố của Xi-mông

Cậu bé Xi-mông khoảng 7 – 8 tuổi lần đầu đến trường. Em bị lũ bạn chế giễu vì không có bố. Xi-mông đã đánh nhau và tấn công những kẻ chế nhạo mình. Nhưng em vô cùng đau khổ vì sự thật em không có bố. Xi-mông đi ra bờ sông và định tự tử. Cảnh vật bờ sông làm em nguôi ngoai đôi chút. Nhưng nghĩ đến nhà, đến mẹ, em lại khóc. Bác thợ Phi-líp nhìn thấy, an ủi và đưa em về nhà. Phi-líp đã nhận làm bố của em. Hôm sau Xi-mông đến trường, lũ bạn xấu giễu cợt nhưng Xi-mông dám chống lại vì em tự tin rằng mình có bố Phi-líp.

7. Giá trị nội dung

- Qua diễn biến tâm trạng của Xi-mông, Blăng-sốt, Phi-líp, nhà văn nhắc nhở chúng ta về lòng thương yêu bè bạn, mở rộng ra là lòng thương yêu con người, sự thông cảm với những nỗi đau hoặc lỡ lầm của người khác.

8. Giá trị nghệ thuật

- Ngòi bút miêu tả tâm trạng nhân vật của tác giả thật sâu sắc, tinh tế: tâm trạng của Xi-mông từ buồn đến vui; tâm trạng của Blăng-sốt từ ngượng ngùng đến đau khổ, rồi quằn quại, hổ thẹn; tâm trạng của bác Phi-líp vừa phức tạp, vừa bất ngờ.

- Hình thức giản dị, trong sáng, thể hiện một nội dung cô đọng, sâu sắc.

IV. Tìm hiểu chi tiết tác phẩm Bố của Xi-mông

1. Đề tài truyện

Tác phẩm viết về những đứa trẻ không có bố, bất hạnh, đáng thương.

2. Chi tiết tiêu biểu và tác dụng

- Chi tiết bác Phi-líp nhận lời làm bố của Xi-mông:

Yếu tố so sánh

Lần đầu

Những lần khác

Bối cảnh

Cậu bé muốn nhảy xuống sông cho chết đuối

Trường học

Người đưa ra đề nghị

Cậu bé

Cậu bé

Câu nói của của bác Philip khi nhận lời

Có chứ, bác muốn chứ

Bố con là Philip, bác thợ rèn và bố sẽ kéo tai tất cả những đứa nào bắt nạt con

Phản ứng của chị Blăng – sốt

Blăng – sốt hổ thẹn, lặng ngắt và quằn quại

Tiếng hôn và thì thầm rất khẽ.

Cậu thông báo của Xi – mông với các bạn học

ở trường học

Trường học

Phản ứng của các bạn học

La hét thích thú

Không đứa nào dám cười

– Tác dụng:

+ Thể hiện sự tốt bụng, giàu lòng yêu thương và khao khát hạnh phúc gia đình của bác Phi-líp.

+ Thể hiện ước mong hạnh phúc, quyền tôn trọng, yêu thương của những người phụ nữ lỡ lầm như chị Blăng-sốt.

3. Cách nhìn về nhân vật chị Blăng-sốt và Xi-mông

– Cách nhìn của người dân trong vùng: hà khắc, định kiến, phân biệt đối xử.

– Cách nhìn của tác giả: cái nhìn thấu hiểu, yêu thương, nhân văn, khác với cái nhìn nặng nề của xã hội đương thời.

=> Cái nhìn của tác giả gợi cho chúng ta những suy nghĩ sâu sắc về lòng yêu thương con người:

+ Lòng yêu thương cần đi liền với thái độ đồng cảm, thấu hiểu cảnh ngộ của mỗi người xung quanh, nhất là với những người đã từng lỡ lầm hoặc những đứa trẻ thiếu may mắn khi không được sinh ra trong một gia đình đầy đủ cha mẹ.

+ Lòng yêu thương sẽ xoá đi mọi định kiến, giúp chúng ta đối xử với nhau nhân văn hơn, biết ghi nhận giá trị của người khác như cách bác Phi-líp đã ghi nhận giá trị của chị Blăng-sốt.

+ Lòng yêu thương cũng đem đến niềm hi vọng, niềm tin vào những điều đẹp đẽ, về sự đổi thay, tiến bộ trong cuộc sống.

4. Lời hứa của bác Phi-líp

- Lời hứa của bác Phi-líp giúp cho những đứa trẻ bị bắt nạt như Xi-mông trở nên tự tin, can đảm.

- Lời hứa thể hiện sự quan tâm, thái độ bảo vệ con của một ông bố.

5. Chủ đề của truyện và căn cứ xác định chủ đề

– Chủ đề của truyện Bố của Xi-mông là: tình yêu thương, sự thấu hiểu, đồng cảm với những người thiệt thòi hoặc mắc sai lầm.

– Căn cứ để xác định chủ đề: những chi tiết và cốt truyện: Mẹ của Xi-mông là Blăng-sốt bị một người đàn ông lừa dối rồi sinh ra cậu. Vì thế, trong con mắt của mọi người, cậu bé là đứa trẻ không có bố. Khi mới đến trường, cậu bị bạn bè chế giễu là không có bố. Cậu cảm thấy xấu hổ, buồn bã và rất đau đớn. Cậu muốn ra bờ sông tự tử nhưng may mắn đã gặp một bác thợ rèn tên Phi-líp Rê-mi. Bác công nhân hỏi thăm, khuyên nhủ cậu không nên tự tử. Xi-mông đề nghị Phi-líp làm bố của cậu và ông đã đồng ý. Hôm sau Xi-mông sung sướng đến trường, lớn tiếng nói với bạn bè rằng bây giờ cậu đã có bố, bố của cậu chính là bác thợ rèn Phi-líp Rê-mi.

6. Thông điệp từ tác giả

– Ai cũng có thể mắc sai lầm, cần cảm thông, thấu hiểu với những sai lầm đó.

– Ai cũng có quyền được sống trong yêu thương và hạnh phúc.

– Cần mở lòng để chia sẻ, bảo vệ những con người yếu thế, chịu nhiều thiệt thòi.

7. Biện pháp để tăng sự gắn kết, sẻ chia và tình yêu thương

- Khi xảy ra xung đột, bĩnh tĩnh suy xét để đưa ra phương án giải quyết hợp lí

- Không tự cao, tự tin thái quá, cần có tính đồng đội

- Nên tổ chức những buổi sinh hoạt lớp, chia sẻ, hoạt động nhóm về sự chia sẻ tình yêu thương giữa các thành viên trong lớp

- Khi xảy ra xích mích, cần tạm gác “cái tôi” sang một bên. Làm rõ vấn đề nằm ở đâu. Tìm giải pháp cùng nhau.

- Mọi người cần chủ động lắng nghe, không thiên vị.

- Trong các giờ học, hoạt động nên để nhiều thành viên cùng tham gia và sau mỗi hoạt động nên họp nhóm để giải quyết các vấn đề còn tồn đọng và tránh các hiểu lầm mỗi hoạt động đó.

V. Các đề văn mẫu

Viết đoạn văn cảm nhận về nhân vật Phi-líp SIÊU HAY

Đề bài 1: Phân tích truyện Bố của Xi-mông

Guy Đơ Mô-pa-xăng được người ta biết đến là nhà văn hiện thực nổi tiếng của Pháp vào thế kỷ XIV. Với qua nhiều thăng trầm, cay đắng trong cuộc sống đã biến những trang viết của ông thành áng văn giàu giá trị nhân đạo. Mô-pa-xăng có một số lượng tác phẩm vô cùng đồ sộ gồm nhiều thể loại từ truyện ngắn, tiểu thuyết đến kịch. 'Bố của Xi-mông' là một trong số rất nhiều tác phẩm đặc sắc của ông. Tác phẩm đã để lại rất nhiều giá trị cho người đọc.

'Bố của Xi-mông' là câu chuyện kể về cuộc đời của Xi-mông, một cậu bé ngay từ khi sinh ra đã không được sống trong tình yêu thương của cha. Mẹ của cậu là bà Blăng-sốt. Thời còn trẻ bà là cô gái xinh đẹp nhất vùng, thế nhưng lại bị một gã đàn ông tệ bạc, lừa dối khiến bà đánh mất đi thanh xuân tươi đẹp của mình. Một mình sinh ra Xi-mông và hai mẹ con cùng nhau sống trong một ngôi nhà nhỏ. Dù hết mực yêu thương, chăm sóc con nhưng bà Blăng-sốt vẫn không thể nào bù đắp được sự thiếu sót tình cha. Xi-mông lớn lên, đến trường và bị các bạn trêu đùa, bỡn cợt vì không có cha. Sự thiếu hụt về tinh thần khiến cậu bé thấy chán nản với cuộc sống của mình. Rồi cậu bé gặp được bác Phi-líp, mong muốn bác làm cha của mình và bác đã đồng ý. Nhưng câu chuyện chưa dừng lại ở đó, đám bạn trong trường học vẫn tiếp tục chế giễu cậu vì bác Phi-líp không phải chồng của bà Blăng-sốt thì làm sao có thể là cha của Xi-mông. Ở phần tiếp theo của truyện, bác Phi-líp đã cầu hôn Blăng-sốt và từ đó Xi-mông có một người cha thật sự.

Theo mạch cốt truyện trên, câu chuyện cũng được chia làm bốn phần. Phần một Mô-pa-xăng hướng ngòi bút của mình vào miêu tả sự buồn tủi và tuyệt vọng của Xi-mông. Tiếp theo là sau khi cậu bé tình cờ gặp bác Phi-líp khi đang đi dạo trên bờ sông. Sau đó bác Phi-líp đưa Xi-mông về nhà, đồng ý làm cha Xi-mông, cầu hôn bà Blăng-sốt.

Ngay từ những phần đầu câu chuyện Mô-pa-xăng đã miêu tả Xi-mông với một cuộc sống khổ sở, thiếu thốn cả vật chất lẫn tinh thần. Tả Xi-mông, Mô-pa-xăng đã viết thế này: 'Nó độ bảy, tám tuổi. Nó hơi xanh xao, rất sạch sẽ, vẻ nhút nhát, gần như vụng dại'. Cái 'xanh xao', cái 'nhút nhát', 'vụng dại' đó phần nào đã thể hiện được cuộc sống thiếu thốn về vật chất và vắng đi tình cha của Xi-mông.

Đâu chỉ có vậy, Xi-mông còn là một đứa trẻ bất hạnh, luôn với sống với nỗi đau không có bố. Điều này đã thể hiện rất rõ qua hành động bỏ nhà ra bờ sông và đặc biệt là qua ý định muốn tự tử của cậu bé. Thật may mắn thay thiên nhiên tươi đẹp, đầy sức sống đã khiến em chợt nhớ tới mẹ của mình, nghĩ đến ngôi nhà nhỏ xinh xắn nên đã từ bỏ ý định dại dột của mình. Và em đã khóc, khóc cho bớt tủi hờn, cay đắng: 'Người em rung lên, em quỳ xuống và đọc kinh cầu nguyện như trước khi đi ngủ. Nhưng em không đọc hết được vì những cơn nức nở lại kéo đèn, dồn dập, xốn xang choáng ngợp lấy em. Em chẳng nghĩ ngợi gì nữa, chẳng nhìn thấy gì quanh em nữa mà chỉ khóc hoài'. Từng câu, từng chữ của Mô-pa-xăng như mũi dao nhọn khứa vào tâm can người đọc về cái dáng vẻ đáng thương của một cậu bé không có cha.

Nhưng thật bất ngờ, chính lúc đó em lại gặp bác Phi-líp và mọi thứ thay đổi từ đây. Nghe lời bác Phi-líp hỏi, Xi-mông khó khăn lắm mới có thể trả lời: 'Em trả lời, mắt đẫm lệ, giọng nghẹn ngào: Chúng nó đánh cháu... vì... cháu... cháu... không có bố... không có bố'. Cái giọng nghẹn ngào rồi kết thúc lại bằng ba chữ 'không có bố' nghe thật xót xa làm sao. Câu chuyện như được đẩy lên cao trào khi bác Phi-líp đưa Xi-mông về nhà, cậu bé gặp mẹ trong tâm trạng tủi mừng: 'Xi-mông nhảy lên ôm lấy cổ mẹ, lại òa khóc và bảo: Không, mẹ ơi, con muốn nhảy xuống sông cho chết đuối, vì chúng nó đánh con... đánh con... tại con không có bố'.

Nói về mẹ của Xi-mông, bà là một người phụ nữ xinh đẹp nhất vùng nhưng tính lại dễ tin người. Sự cả tin đó đã khiến bà bị một người đàn ông lừa dối, phụ tình và là nguyên nhân khiến con của mình không có cha. Và hơn tất cả, chị là một người mẹ hết mực yêu thương con của mình. Khi nghe Xi-mông kể là cậu bé bị đánh vì không có bố, tấm lòng người mẹ đau đớn đến tận xương tủy, chị chỉ biết ôm con và mặc cho nước mắt tuôn rơi. Rồi khi nghe con mình hỏi bác Phi-líp có muốn làm bố nó không chị chỉ biết dựa vào tường, tay ôm ngực, quằn quại và đau đớn. Suy cho cùng mẹ của Xi-mông cũng chỉ là một người phụ nữ đôn hậu bình thường nhưng lại bị một kẻ phụ tình lừa dối khiến cho chính mình và đứa con rơi vào cảnh thiếu đi tình thương của cha.

Nhân vật tiếp theo phải kể đến là bác Phi-líp. Bác Phi-líp là một người đàn ông nhân hậu, vị tha. Bác đã dành tình thương cho Xi-mông ngay từ khi mới gặp cậu bé. Đối với Xi-mông bác Phi-líp giống như một vị thần xuất hiện và đưa cậu rời khỏi vòng tay của thần chết. Bác là niềm vui bất ngờ, niềm hạnh phúc lớn lao xuất hiện trong cuộc đời em. Sau này cũng chính vì thương Xi-mông mà bác đã ngỏ lời cầu hôn bà Blăng-sốt để em có một người cha thật sự. Như vậy, bác Phi-líp không chỉ là niềm vui, niềm hạnh phúc của Xi-mông mà còn mang đến cho mẹ con họ một mái ấm gia đình thật sự. Cái hay của nhà văn là đã để bác Phi-líp tự cảm nhận vẻ đẹp của bà Blăng-sốt qua cuộc nói chuyện của hai người họ. Phẩm chất tốt đẹp của Blăng-sốt đã phần nào khiến bác Phi-líp càng muốn vượt qua những định kiến của người đời để đem đến hạnh phúc cho hai mẹ con Xi-mông. Bởi vậy nói về nhân vật bác Phi-líp có người ví đây được coi là đại diện của nhà văn, đại diện cho những tấm lòng nhân ái.

Đọc 'Bố của Xi-mông' người đọc phải tự hỏi Mông-pa-xăng đã phải trải qua bao nhiêu cay đắng, khổ đau trong cuộc đời thì mới có thể viết nên tác phẩm cảm động như vậy. Tác phẩm giống như tiếng nói nhân đạo của nhà văn đồng thời nó cũng thay cho thông điệp: 'tất cả đứa trẻ sinh ra đều cần được sống trong tình yêu thương của cả cha và mẹ'.

Đề bài 2: Cảm nhận khi đọc truyện Bố của Xi-mông

Nhà văn người Pháp Guy đơ Mô-pa-xăng (1850 - 1893) là một nhà văn nổi tiếng thế giới với những tác phẩm thể hiện chân thực tình hình xã hội Pháp trong nửa cuối thế kỉ XIX. Mặc dù ông chỉ sống đến độ tuổi hơn bốn mươi nhưng đã viết ra một khối lượng tác phẩm đáng kể, bao gồm tiểu thuyết Một cuộc đời (1883), Ông bạn đẹp (1885) và hơn ba trăm truyện ngắn khác.

Nội dung đoạn trích 'Bố của Xi-mông' kể về người phụ nữ tên Blăng-sốt bị lừa dối và sinh ra đứa bé Xi-mông. Khi đi học, Xi-mông thường xuyên bị đám bạn chế giễu vì không có bố. Cậu bé buồn tủi, bỏ nhà đi đến bên bờ sông và trong phút bồng bột đã suy nghĩ đến chuyện dại dột. Rất may, em gặp bác Phi-líp và bác đã đưa em về nhà. Xi-mông ngỏ ý muốn bác Phi-líp làm bố và bác đã nhận lời. Tuy nhiên, lũ trẻ vẫn trêu chọc Xi-mông vì bác Phi-líp không phải là chồng của chị Blăng-sốt - mẹ Xi-mông. Sau đó, vì thương Xi-mông, bác Phi-líp đã cầu hôn chị Blăng-sốt và trở thành bố thật sự của Xi-mông. Nhà văn Guy đơ Mô-pa-xăng đã miêu tả sinh động tâm trạng của ba nhân vật Xi-mông, Blăng-sốt và Phi-líp. Từ đó, ông nhắc nhở chúng ta về tình yêu thương và lòng thông cảm những tình huống khó khăn, bất hạnh hoặc lầm lỡ của người khác.

Ngay từ khi cất tiếng khóc chào đời, cậu bé Xi-mông đã phải trải qua cảnh sống khổ sở và thiếu thốn cả vật chất lẫn tinh thần. Tuy nhiên, khi lớn lên, nỗi đau không có bố mới thực sự dằn vặt cậu bé. Trong đoạn này không có chi tiết nào nói về hình dáng của Xi-mông, nhưng ở một đoạn khác của truyện, tác giả cho biết rằng: 'Nó đã bảy, tám tuổi. Nó có vẻ xanh xao, rất sạch sẽ, nhút nhát, gần như vụng dại.' Vẻ ngoài này phần nào thể hiện hoàn cảnh sống và tính cách của một đứa trẻ không có bố, thường bị bạn bè trêu chọc.

Xi-mông là một đứa trẻ đáng thương, nỗi đau không có bố luôn ám ảnh và khiến em đau lòng, day dứt. Tâm trạng tủi nhục và đau khổ của Xi-mông hiển hiện qua cả suy nghĩ và hành động của em. Em từng bỏ nhà ra bờ sông và suy nghĩ đến việc nhảy xuống nước cho chết đuối vì nỗi bất hạnh không có bố. Tuy nhiên, cảnh sắc thiên nhiên tuyệt đẹp xung quanh đã giúp Xi-mông nhớ về nhà và mẹ của mình, từ đó em không dám làm việc ngu ngốc đó. Xi-mông khóc để giải tỏa nỗi buồn và tuyệt vọng của mình: cậu bé run lên, quỳ xuống và đọc kinh cầu nguyện giống như cậu vẫn làm trước lúc đi ngủ. Nhưng cậu đã không thể đọc đến khi kết thúc bởi những cơn nức nở lại xuất hiện và làm cho em choáng ngợp, mệt mỏi và lo âu. Em không nghĩ ngợi được gì nữa, cũng không còn chú ý đến gì xung quanh mà chỉ khóc hoài thôi.

Khi đang trong tâm trạng chới với thì chợt gặp bác Phi-líp, Xi-mông không biết nói gì mà chỉ có thổn thức, nghẹn ngào trả lời bác với đôi mắt ngấn lệ: 'Chúng nó đánh cháu...vì...cháu...cháu...không có bố...không có bố'. Bác Phi-líp đã dẫn Xi-mông về nhà và gặp mẹ cậu bé. Tuy vừa mừng vừa tủi, nhưng khi nhìn thấy mẹ, Xi-mông đã nhảy lên ôm chặt cổ mẹ và khóc nức nở: 'Không, mẹ ơi, con muốn nhảy xuống sông cho chết đuối, vì chúng nó đánh con... đánh con... tại con không có bố'. Blăng-sốt, mẹ của Xi-mông, đã từng là một cô gái đẹp nhất vùng nhưng lại cả tin bị phụ tình, dẫn đến việc con trai bà không có bố. Tuy nhiên, mặc dù có lúc nhẹ dạ, chị vẫn là người thật thà và sống trong ngôi nhà nhỏ, sạch sẽ, với tinh thần sạch sẽ như vậy.

Điều đó cho thấy chị sống khá giản dị dù nghèo khổ. Nhìn thấy chị, bác công nhân bỗng ngừng cười vì bác hiểu ngay không nên bỡn cợt với cô gái cao lớn, xanh xao, đứng nghiêm trước cửa nhà như muốn cấm đàn ông bước qua ngưỡng cửa ngôi nhà nơi chị đã bị phản bội bởi một kẻ khác. Khi nghe con kể về việc bị bạn bè đánh vì không có cha, đôi má của chị Blăng-sốt đỏ bừng và tê tái đến tận xương tuỷ, chị ôm con hôn lấy hôn để và nước mắt rơi lã chã. Khi nghe thấy con hỏi Phi-lip rằng có muốn trở thành bố của cháu không thì chị lặng ngắt, hổ thẹn và quằn quại, dựa vào tường và lấy hai tay ôm ngực.

Bác thợ rèn Phi-lip với vẻ mặt rất nhân hậu, thân hình cao lớn, rậm râu, tóc đen và quăn. Ngay từ khi gặp Xi-mông lần đầu tiên, bác đã rất quan tâm đến cậu bé. Bác đã mang đến cho em niềm hạnh phúc lớn và bất ngờ. Khi gặp Xi-mông lúc em đang tuyệt vọng, chuẩn bị nhảy xuống sông, bác đã mang lại niềm hy vọng cho em bằng việc khẳng định muốn trở thành bố của em. Điều đó đã an ủi được tâm hồn của Xi-mông rất nhiều. Bác Phi-lip là một người rất tốt bụng và đã cứu Xi-mông thoát khỏi tay thần chết.

Tuy nhiên, Xi-mông vẫn chưa tìm được sự yên ổn trong việc học hành. Bọn trẻ đồng trang lứa vẫn tiếp tục trêu chọc và gây ra đau khổ cho cậu bé chỉ vì 'bố Phi-lip của em không phải là bố thật của em, tức là không phải chồng của mẹ em'. Trong đoạn tiếp theo, tác giả kể về việc bác Phi-lip do thương Xi-mông nên đã ngỏ lời cầu hôn chị Blăng-sốt. Bác Phi-lip đến nhà chị, mong được chấp thuận để trở thành người cha thực sự của Xi-mông. Từ đó, bé Xi-mông không bị lũ trẻ bắt nạt nữa. Xi-mông đã được bác thợ rèn nhân hậu giải thoát khỏi nỗi đau khổ, đem lại cho cậu niềm vui và tự hào.

Bác Phi-lip đã có một hành động thể hiện tinh thần nhân đạo cao cả, không chỉ đem lại niềm vui cho bé Xi-mông, mà còn mang đến hạnh phúc cho mẹ của Xi-mông là chị Blăng-sốt. Trong lời cầu hôn để trở thành người cha thật sự của Xi-mông, bác Phi-lip đã thể hiện sự trân trọng đối với chị Blăng-sốt. Qua những cuộc trò chuyện ngắn ngủi, bác Phi-lip đã nhận ra những phẩm chất tốt đẹp của chị. Mặc dù chị đã trót lầm lỡ một lần, dẫn đến hậu quả là cả mẹ và con đều phải chịu đau khổ, nhưng bác không những không trách móc chị mà còn thấu hiểu tình huống của chị. Bác phải thừa nhận rằng chị là một phụ nữ tốt bụng, can đảm và nề nếp.

Bác Phi-lip đã phải vượt qua những thành kiến cổ lỗ của xã hội để có thể mang lại hạnh phúc cho hai mẹ con Xi-mông. Nhờ nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của những người thợ rèn tốt bụng, bác đã có thêm sức mạnh để chống lại những quan niệm hẹp hòi về giá trị của người phụ nữ. Bác Phi-lip trở thành đại diện cho sự công bằng và lòng nhân ái. Bác đã giúp chị Blăng-sốt có cơ hội trở thành một người vợ xứng đáng với một người đàn ông tử tế, được khẳng định giá trị nhân cách. Điều này làm Blăng-sốt cảm thấy hạnh phúc và bất ngờ. Hành động chứa đựng tình nhân ái của bác thợ rèn Phi-líp giúp câu chuyện kết thúc có hậu, mang lại hạnh phúc cho những người đau khổ và đem lại lòng tin vào con người và cuộc sống. Đó cũng chính là mục đích cao cả mà nhà văn G.Mô-pa-xăng muốn truyền tải trong tác phẩm này.

1 366 lượt xem